
Vào thành phố, công việc cứ xoay chúng tôi như chong chóng. Ổn định chỗ ở, chỗ làm, sinh hoạt… Chúng tôi sinh hoạt với một Hội Thánh nhỏ, vùng ngoại ô, anh em ở đây cũng toàn là người phương xa đến nên khá chân tình và hòa đồng, bởi hoàn cảnh ai cũng như nhau. Chúng tôi hầu như không có thời gian để về quê thăm ngoại nữa. Chỉ trông đến tết về, vậy mà xe cộ đi đâu phải dễ, đành cứ phải hẹn nay hẹn mai vậy. Lâu lâu, tôi lại điện thoại về thăm hỏi sức khỏe ngoại và dì Chín, mấy đứa em, cùng với đôi lời nhắn nhủ ngoại tin Chúa để gặp ba má con trên thiên đàng.
Thời gian này ngoại hay đau bởi tuổi cũng đã quá cao rồi, chắc ngoại cũng buồn vì con cháu không còn ai bên cạnh. Dì Chín thì phần lo chăm sóc ngoại, phần lo cho mấy đứa nhỏ ăn học, chắc cũng vất vả lắm. Tôi cũng thấu hiểu được một phần nào nỗi buồn của dì, của ngoại khi chiều về đêm xuống, cả ngôi nhà vườn rộng lớn chỉ có mấy con người nhỏ bé… đùm bọc nhau trong tình yêu thương…
Nhận được điện thoại của dì, tôi và Duyên vội xin nghỉ phép về ngay. Khi tôi về đến nơi thì ở nhà rất đông người, có mục sư và các tín hữu trong Hội Thánh đến dự lễ tang. Dì Chín nói với tôi, vài tháng trước khi qua đời ngoại có biểu dì dẫn đi nhà thờ. Rồi mấy hôm trước ngoại có mời mục sư đến nhà, xin cầu nguyện giúp ngoại, cho ngoại “tin theo Chúa” để được gặp ba má thằng Vũ bên kia, dì nói trong nước mắt. Dì cũng đã đi nhà thờ rồi. Tôi cũng khóc, nhưng trong lòng rất vui vì vào những giờ phút cuối đời, ngoại đã bằng lòng tiếp nhận Chúa theo như mong ước của tôi. Những ngày tháng qua, ngoại đau nặng nhưng không cho dì Chín báo tin cho tôi, ngoại sợ ảnh hưởng công việc làm của tôi. Chỉ khi ngoại thấy không thể qua khỏi được thì mới nói dì Chín điện cho tôi, nhưng tôi về không kịp để gặp ngoại lần cuối. Nghe dì nói ngoại ra đi rất thanh thản, rất nhớ con, ngoại thường biểu dì lấy cái hình cũ của con ra xem rồi nói, nó giống y hệt má nó…
Mục sư đến bên tôi, an ủi, ngoại em rất tốt. Những ngày cuối đời, cụ đã tin Chúa. Thật ra cụ hiểu biết khá nhiều về giáo lý, hỏi ra mới biết cụ đã có lòng hướng về Chúa đã lâu nhưng chưa có dịp, cho nên có thể nói cụ tin Chúa thật sự. Dì Chín sực nhớ, vội lấy trong tủ ra một cái hộp nhỏ, nói là ngoại để dành cho tôi, không biết cái gì. Tôi, Duyên và dì cùng mở ra thì thấy ở trong toàn là tiền lẻ, những tờ giấy bạc đủ loại mệnh giá, cũ có, mới có, mà ngoại dành dụm bấy lâu cho tôi, nói là để cho thằng Vũ đi làm “cái việc của nhà thờ”.
Tôi òa lên khóc nức nở, “Con cám ơn ngoại nhiều lắm, cả một đời ngoại đã lo cho ba má con rồi bây giờ ngoại vẫn lo cho con, cho công việc nhà thờ, dù tuổi già sức yếu. Con mong rằng ngoại sẽ được gặp ba má con trên thiên đàng phước hạnh mà Chúa đã dành cho ngoại, cho má, cho ba…”
Vũ Hướng Dương
0 nhận xét: