LooGix
TẦM LÒNG CỦA NGOẠI PHẦN 1

TẦM LÒNG CỦA NGOẠI PHẦN 1


Ngày đám cưới tôi, ngoại không tới được, vẫn gửi quà cho tôi. Sau này, mỗi lần chúng tôi về thăm, ngoại rất mừng, ngoại thương Duyên nhiều lắm, ngoại nói ngoại thích cái khuôn mặt phúc đức, cái giọng nói nhỏ nhẹ và cái tính chăm chỉ, chịu khó của nàng. Tôi mừng vì nàng đã nhanh chóng hòa nhập được vào cái gia đình nhỏ bé của tôi, tìm được niềm vui bên ngoại, người mà tôi thương yêu nhất. 


Chúng tôi cũng muốn ở lại với ngoại vài ngày nhưng công việc không cho phép. Tôi vừa nhận công tác tại thành phố, Duyên cũng vào tranh thủ xin việc làm luôn.

- Ba má con mất rồi, chừ con chỉ có mình ngoại với dì Chín… con ước mong ngoại tin Chúa để khi ngoại trăm tuổi còn gặp được ba má con trên thiên đàng.

Ngoại nhìn tôi một hồi lâu, rưng rưng nước mắt. Ngoại cười buồn:
- Cái thằng này, răng không lo cho mình mà lo cho ngoại miết rứa. Thôi, hai đứa lo chuẩn bị rồi đi. Đồ đạc thì giữ gìn cẩn thận, lỡ mất thì không có mà dùng. Vô tới nơi thì điện cho dì Chín nghe. Sức khỏe là trên hết con nợ, làm chi thì làm mà cũng phải giữ gìn sức khỏe, ăn uống vô… 

Con đường về quê một lần nữa khép lại sau lưng tôi, tôi biết rằng chuyến đi này không giống như những lần trước, lần này tôi đã có gia đình và bắt đầu một cuộc sống mới. Những hàng tre cũng ngã đầu nghiêng bóng giữa trưa hè như vẫy tay chào, một kiểu chào tạm biệt thân thương để tiễn một người con quê hương bắt đầu cuộc hành trình xa xứ. Cánh đồng như vừa thức giấc sau những ngày say ngủ, những hạt nắng tròn trịa khẻ len vào từng khe lá nhỏ cành cây ven đường, thời gian có lẽ vừa dừng lại một vài bước chân, tôi cũng không hiểu vì sao con đường đất nhỏ hôm nay lại đáng yêu quá như vậy, vạt cỏ bạc màu vàng úa, mùi đất nồng hương lá trong ánh nắng của một vùng quê mẹ… Con suối nhỏ với chiếc cầu tre của những ngày hè tuổi học trò, năm tháng đó hình như còn đọng lại dưới chân cầu dẫu dòng nước vẫn đêm ngày tuôn chảy. Chiếc cầu tre lắc lư, dòng suối nhỏ với những lần đi chơi, đi tắm… có lẽ sẽ theo tôi suốt năm tháng cuộc đời, nó không chỉ là những kỷ niệm của một thời học trò vô tư, trong sáng mà là những nét riêng của một vùng quê đã đi vào thời xa vắng, vùng quê này chứa đựng cả hình ảnh ba má tôi, ngoại, dì và các cậu tôi, những biểu tượng của tình thương đã trở thành máu thịt trong con người tôi hôm nay… Rồi cuối cùng con đường nhỏ cũng khép lại, Duyên ngồi bên tôi không nói một lời vì nàng biết những lúc này nên dành cho tôi một khoảng trống để hồi niệm, để tìm về một chút yêu thương từ những gì còn lại trong hiện tại, bởi chúng tôi biết rằng, nếu mình không gìn giữ lại thì những hình ảnh đó sẽ mãi mãi mất đi như không bao giờ tồn tại trong cuộc sống của mình. Chắc cũng lâu lắm mới về quê thăm ngoại được, rồi cũng không hiểu khi tôi về ngoại có còn khỏe như hôm nay không, nghĩ đến vậy mà thấy lo. Tôi chỉ mong sao ngoại ở với tôi càng lâu càng tốt, để thấy những đứa chắt của ngoại lớn lên, để cho nó có một niềm an ủi, dẫu không còn ông bà nội, ngoại thì cũng còn có bà cố luôn thương yêu chúng nó. Tôi biết, lúc đó ngoại sẽ vui lắm khi bên ngoại có thêm vài đứa cháu chắt, và cũng mong rằng niềm vui đó sẽ làm vơi đi nỗi nhọc nhằn năm tháng của ngoại trong những ngày tháng cuối đời… Và trên hết là để ngoại có cơ hội tin Chúa.

Còn Tiếp

Share this article :

0 nhận xét:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...
 
LIÊN HỆ : Quản Trị Website hoithanhnguonsong. Email nguyenxuanquynhms@gmail.com.Cell phone +84 904421360
Copyright © 2011. HỘI THÁNH NGUỒN SỐNG
Tin Lành Cho Người Việt
Proudly powered by website