Đầu Năm Mới Suy Gẫm Chữ Phúc & Chữ Họa
“Ba...” tiếng của cậu con trai gọi người cha khi ông đang cặm cụi viết, “Hôm nay ba đang viết chữ gì?”
“À... Bố đang học viết hai chữ, Phúc và Họa.” người cha trả lời, nhưng chưa ngẩng đầu lên.
“Chữ nào là chữ Phúc và chữ nào là chữ Họa?” Người con trai hỏi tiếp.
“Chữ bên trái là chữ Phúc và chữ bên phải là chữ Họa... con nhìn thấy chưa?” Ông ngẩng lên và bắt gặp cặp mắt to và thông minh trên khuôn mặt kháu khỉnh nhưng đầy vẻ dò hỏi của cậu con trai.
“Con nhìn ra rồi mà sao hai chữ này gần như giống nhau?” Cậu con trai nhận định một cách tinh ý.
“Con nói khá đúng đó. Hai chữ này trong Hán tự có cùng một điểm xuất phát là lấy chữ Trời làm gốc... chứ không phải lấy nhân làm gốc... Thế con thích chữ nào?” Người cha hỏi vặn lại.
“Con thích chữ Phúc hơn.” Người cha bây giờ mới nhìn con và ông cười khà khà một cách thỏa mái trong âu yếm. Thấy con hỏi và ông không tiết kiệm lời giải thích cho con mình biết rằng, không phải chỉ mỗi cha con ông thích chữ Phúc mà ai ai trong thế gian cũng muốn được phúc vậy.
“Con có biết là lý do tại sao khi Tết về người Việt hay bất kể là ai trong thế gian đều chúc nhau mấy chữ như Phúc, Lộc, Thọ, Khang, Ninh không?” Ông bỗng nhiên dừng lại và hỏi con. Cậu con trai lém lỉnh, nhưng mím môi lắc đầu, mỉm cười. “Con không biết..., khi ba hỏi có nghĩa là ba đã biết, ba cứ giải thích đi...” Cậu ta nói và cười toe toét.
Người cha thấy con mình kéo ghế ngồi xuống bên cạnh mình và nhìn ông viết thì ông giải thích rõ hơn.
“Chữ Phúc phải lấy Trời làm gốc và sau đó là chữ Nhất, tiếp đến là chữ Khẩu, rồi đến chữ Điền. Trong chữ Điền có chữ Thập. Hễ ai tiếp nhận Trời là Chúa, để chữ Nhất lên trên cao làm tiêu chí nhất nhất theo Chúa và sống cho có kỷ luật và biết gìn giữ môi miệng ‘Khẩu’ của mình trên một ‘Điền’ khuôn viên là Phúc. Chữ Thập đó, trong khuôn viên là biểu tượng của sự trọn vẹn... và là biểu tượng của Cứu Chúa Giê-su trên cây thập tự giá cứu chuộc nhân loại thì là Phúc đó. Ông giải thích và kết luận cho con trai mình.
“Phúc Âm là đây đó con... Hễ chúng ta theo Đức Chúa Trời và biết rõ thân phận mình, biết ta đã được cứu chuộc và được làm trọn vẹn để tôn thờ Trời, và theo Ngài đó là Phúc, có vậy thôi con ạ.”
“Thế con chữ Họa bên phải, ba giải thích ra sao?” Cậu con trai hỏi liến thoắng.
Người cha ân cần giải thích cho con, rằng “Chữ Họa cũng lấy Trời làm gốc, nhưng ba chữ bên phải là chữ Khẩu, để trên chữ Nhân đem lên trên chữ Nội.” Người cha giải thích, nhưng ông ngừng lại để xem cậu con trai của mình có chú ý, và có hiểu ý hay không vì ông biết đây là bài học cho con mình nhớ đời.
"Con người là vật thọ tạo, Thiên sinh vạn vật duy nhân tối linh" không ai có thể chối bỏ rằng Trời là đấng chu cấp, nhưng nếu họ đã vượt qua khuôn khổ của con người, mà miệng thì mở to ra để chối bỏ Đức Chúa Trời mặc dù Ngài rất gần chúng ta..., Ngài gần hơn là khí mình thở, Ngài cần hơn là nước mình uống, Ngài quan trọng hơn cả thực phẩm mình ăn. Những kẻ đó không cần biết là họ có tự tu hành, tự làm thiện, hay là nhà khoa học... hay làm tất cả những gì trong thế gian thì đó là Họa đấy con.”
Cậu con trai trố mắt ra nhìn ông bố.
“Họa không phải chỉ là những gì đáng sợ như chiến tranh, đói khát, chết chóc, hay tai họa do thiên tai... Họa là do con người đã đi ra khỏi khuôn khổ và chối bỏ sự hiện diện của Đức Chúa Trời vậy đó... Gần Tết cổ truyền của Việt Nam rồi đó, cho nên bố viết tặng cho gia đình nhà ta hai chữ để chọn, ta chọn theo Đức Chúa Trời là chọn theo Phúc. Ta chọn chối bỏ Đức Chúa Trời để ta sẽ đón Họa vậy.” Người con trai gật gù.
“Cả một cuốn Thánh Kinh là nói về sự khải thị của Đức Chúa Trời... Cả cuốn Thánh Kinh muốn nói rằng Đức Chúa Trời không phải chỉ hiện diện mà Ngài là Đấng đã đến để cứu chuộc nhân gian. Bố cũng không hiểu tại sao chữ Thập lại là điểm nhấn trong chữ Phúc này. Bố tặng hai chữ này cho con và luôn nhớ theo với Đức Chúa Trời là Phúc và chối bỏ Đức Chúa Trời là Họa.” Người cha giữ thái độ im lặng trong khỏang khắc và muốn nói thêm cho con hiểu rõ về lịch sử.
“Con có nhớ lần về quê vừa rồi, bố đã dẫn con và cả gia đình nhà ta đến thăm thành phố Huế và ta đã đến đền Nam Giao đó không?” Cậu con gật đầu. “Ngay cả trong khi vương quốc của họ có tất cả các tôn giáo, Phật Giáo, Nho Giáo, Lão Giáo... các tôn giáo này khá thịnh hành, nhưng không thể nào chối bỏ Đức Chúa Trời. Do đó, Nam Giao là nơi mà hoàng đế của họ phải đến để thay mặt quốc dân, dựng đàn tế Trời.” Cậu con trai gật đầu và nói, “Con nhớ.”
“Tế lễ chỉ là một phần của suy tư sâu xa về một Đấng Tạo Hóa, mà không ai có thể phủ nhận...!” Giọng của người cha trùng xuống đầy vẻ chân thành và thắm thiết. “Hôm nay bố con ta vừa đón Giáng Sinh, Đức Chúa Trời đã đến với thế gian và để hoàn thành chữ Phúc đó con có nhận ra không?”
Cậu con trai gật đầu và mỉm cười. Người cha biết khi cậu này mỉm cười có nghĩa là thế nào nó cũng trêu chọc cho ông bố để gây những nụ cười trong gia đình. Nhưng hôm nay thì không! Cậu ta ngồi im, lắng nghe để người cha hứng thú chỉ tiếp.
Được đà, người cha lấy ngón tay chỉ tiếp vào chữ Phúc nói tiếp, “Trong chữ Phúc phải lấy Trời làm gốc, phải có Ngài làm điểm tựa, và con người, nhất nhất phải có kỷ luật theo Ngài và biết rõ ta trong khuôn viên, trong khả năng và phát huy tối đa tiềm năng trong mình mà Trời đã ban cho mình, phải biết giữ mồm giữ miệng nhưng nếu thiếu chữ Thập trong khuôn viên đó thì cũng không thể thành chữ Phúc đó con!”
“Tại sao phải là như vậy hả ba?” người con trai hỏi lại. “Bố ước gì được ngồi chung với những nhà nghiên cứu ra chữ Hán này để tham khảo như con hôm nay, nhưng nó đã thành khuôn mẫu rồi. Đó cũng là lý do ta chỉ biết được Trời khi ta được Ngài khải thị, và mở ra cho ta hay biết về Ngài. Có lẽ người xưa cũng như cha con mình hôm nay ..., chúng ta được khải ra cho biết và hiểu như vậy. Con không biết là trong một lần hướng dẫn môn đồ, Chúa Giê-su đã bảo rằng,”
“Mọi việc Cha ta đã giao cho ta; ngoài Cha không có ai biết Con; ngoài Con và người nào mà Con muốn tỏ ra cùng, thì cũng không ai biết Cha.” Ông nói có vẻ rất qủa quyết. “Đến được với Cứu Chúa Giê-su và hoan nghênh Ngài qủa là một nguồn phúc đó con ạ. Ngôn ngữ là một bộ môn khoa học mà các triết gia lẫy lừng đã nhắn bảo ta phải nghiên cứu.” Trong khoảng khắc cả hai cha con đều im lặng, không ai hỏi và cũng không ai nói. Người cha phá vỡ chút yên tĩnh đó.
“Để được thập toàn là một sự nỗ lực không ngừng nghỉ của những ai muốn hưởng trọn chữ Phúc. Nhưng nếu ta muốn thập toàn mà lại chối bỏ Đức Chúa Trời thì lại là Họa. Chữ Thập biểu tượng của Chúa Giê-su luôn luôn đi đôi với khổ đau, chối bỏ và sỉ nhục. Kẻ sợ đau, sợ nhục, sợ khổ, sợ kỷ cương, lười biếng, thiếu trách nhiệm thì không bao giờ hưởng trọn vẹn chữ Phúc.” Cậu con trai nhìn ông bố và lại nhoẻn miệng cười, nhưng cậu không nói mà giữ thái độ thầm lặng.
“Phúc là đón nhận đó con... Di sản duy nhất, tốt nhất và đắc dụng nhất mà bố để lại cho con đó là biết lấy Trời, và Cứu Chúa Giê-su làm gốc trong mọi vấn đề.” Người bố mỉm cười và tiếp tục học và đọc những gì bổ ích và ông nhắn nhủ.
“Khi con vào đời con sẽ gặp rất nhiều người, nhiều giới, nhiều người tài giỏi, nhưng kẻ nào dù là nhà khoa học, chính trị gia, hay tu thiền, tài giỏi đến thế nào đi chăng nữa, nếu họ ra mặt chối bỏ rằng không có Trời, con hãy thận trọng cùng họ.” Ông ngưng và muốn chốt lại một cách chắc chắn, “Con biết tại sao bố nói con phải thận trọng hay không...? Vì họ đã tự nhiên là hiện thân của chữ Họa bên phải này vậy đấy.”
Uông Nguyễn
Mathew 11:25-26
Mathew 11:25-26
0 nhận xét: