LooGix
CHUYỆN MỘT BỨC TRANH

CHUYỆN MỘT BỨC TRANH



Pepita, một thiếu nữ du mục nghèo khổ nhưng rất xinh đẹp, được họa sĩ Stenburg thành phố Dusseldorf Ðức quốc, thuê đứng làm người mẫu cho bức tranh đặt tên là “Cô Vũ Nữ Tây Ban Nha” của chàng. Sững sờ trước cảnh bày trí lạ lùng trong phòng làm việc của họa sĩ, đứng trước mặt chàng, Pepita lần lượt ngắm xem các bức họa xong mới bắt đầu làm mẫu. Bức họa mà nàng ngắm xem lâu hơn hết là bức “Trên Bàn Thờ” vẽ gần xong, trình bày sự đóng đinh của Chúa Giê-su trên cây thập tự. Nàng chỉ vào mặt Cứu Chúa ở trên bức họa, cất giọng run run hỏi:
-Người này là ai?
Họa sĩ lơ đảng trả lời:
-Chúa Cứu Thế.
-Người ta làm gì cho Người?
-Họ đóng đinh Ngài. Thôi, cô hãy quay sang bên phải một chút. Như thế . . . được rồi.
Thiếu nữ hỏi lại:
-Những người có bộ mặt hung ác đứng quanh Người là ai?
Stenburg nóng nảy đáp:
-Im nghe! Tôi không có thì giờ nói chuyện. Cô đến đây để làm mẫu chứ không phải để lải nhải.

Thiếu nữ không dám nói nữa, nhưng cứ nhìn vào bức họa và suy nghĩ. Từ đó, mỗi lần tới phòng làm việc là bức họa kia lại khiến cô suy nghĩ miên man. Vì tính ưa tò mò nên nàng dự định cứ đánh liều mà hỏi vài câu. Một hôm nàng bật hỏi:

-Thưa ông, xin nói cho tôi biết tại sao người ta đóng đinh Người? Có phải Người ác quá không?
-Không, trái lại rất lương thiện.

Cả ngày hôm đó nàng chỉ hiểu được có một câu ấy. Nhưng nàng ghi vào lòng và giữ lấy như một của báu, rồi lần sau lại bạo dạn hỏi:

-Nếu Người thật lương thiện, tại sao người ta lại đãi Người như thế? Có phải chỉ làm như vậy trong ít phút rồi người ta thả Người ra không?
-Bởi vì . . .
Họa sĩ đứng dậy, đầu hơi nghiêng sửa lại mấy nét bút vừa phác. Thiếu nữ ngập ngừng nhắc lại:
-Bởi vì . . . 
Họa sĩ quay vào giá vẽ, thấy nét mặt thiếu nữ ưu sầu thì động lòng thương xót.
-Này, tôi sẽ nói cho cô một lần đủ cả. Lần sau, cô không được hỏi nữa nghe không?
Ðoạn người họa sĩ kể cho nàng nghe chuyện tích Chúa Giê-su bị đóng đinh trên cây thập tự. Câu chuyện rất mới lạ đối với thiếu nữ, nhưng rất cũ đối với họa sĩ. Chàng dửng dưng kết luận:
-Ngài chết thay cho tất cả tội nhân.



Thiếu nữ nghe rồi thì nước mắt chan hòa. Hai bức họa “Cô Vũ Nữ Tây Ban Nha” và “Trên Bàn Thờ” đều xong một lượt. Sau đó Pepita đến thăm phòng làm việc của họa sĩ lần cuối, nàng chẳng màng ngắm bức chân dung tuyệt diệu của mình, nhưng đứng rất lâu bất động như trời trồng trước bức họa Chúa bị đóng đinh. Họa sĩ cất tiếng gọi:

-Lại đây. Này là tiền công của cô. Có lẽ lần sau tôi sẽ cần cô để làm mẫu cho một bức họa khác.
Thiếu nữ thong thả đi lại và trân trọng đáp:
-Cảm ơn ông, nhưng xin ông nói cho tôi biết, chắc ông phải yêu mến Người lắm, bởi vì Người đã chịu chết đau đớn tất cả vì ông?

Mặt họa sĩ đỏ bừng vì hổ thẹn. Thiếu nữ bước ra khỏi phòng làm việc, đi mất tăm, nhưng lời nói của nàng vẫn in đậm trong lòng họa sĩ. Chàng tìm cách làm cho quên những lời ấy, nên đem bức họa gửi bán với một giá hạ hơn giá đã định, nhưng rồi câu “tất cả vì ông” vẫn còn văng vẳng bên tai. Rồi mỗi khi ngồi xuống làm việc, câu hỏi này lại vang dội trong lòng chàng: “Ông phải yêu mến Người nhiều lắm phải không?” Chàng lại buồn rầu và không thể cầm bút vẽ gì được nữa.

Một ngày kia, họa sĩ đến thăm ông truyền đạo của thành mình. Khi gặp ông, nào hành vi, nào lời nói của ông, mỗi cái đều tỏ ra là người lấy Chúa Cứu Thế Giê-su làm mọi sự. Và Stenburg tìm thấy trong lòng ông ta một điều gì mà chàng đang khao khát: Một Ðức Tin Sống! Chàng thèm muốn có một đời sống như ông cách lạ lùng.

Ông truyền đạo cho chàng mượn một cuốn Tân Ước đem về đọc, vì Thánh Kinh lúc ấy rất hiếm. Một ánh sáng chiếu vào lòng chàng, ngọn lửa yêu thương bật cháy trong linh hồn chàng, một sự sống mới tràn ngập đời chàng, và Chúa Cứu Thế bấy giờ là mọi sự trong mọi sự của chàng. Chàng tự nhủ:

-Vì ta! Ngài đã đau khổ vì ta! Ta phải làm thế nào để rao ra cho người khác về tình yêu thương không bờ bến của Chúa, để Ngài sẽ biến đổi đời họ như Ngài đã biến đổi chính đời ta vậy. Ngài cũng thuộc về họ nữa, nhưng họ đều là những người tăm tối như chính ta lúc trước. Ta sẽ giảng làm sao được, vì không có khẩu tài. Tình yêu thương của Chúa Cứu Thế Giê-su cháy trong lòng ta, nhưng ta không thể lấy lời giải tỏ nó ra được.

Ðang khi suy nghĩ miên man như vậy, họa sĩ lấy ngay một miếng than và phác họa một cái đầu đội mũ bằng gai. Mắt chàng đẫm lệ trong khi làm việc này, và thình lình một ý nghĩ vụt đến trong trí:

-Ta là một họa sĩ! Cây cọ của ta sẽ được dùng để rao giảng tình yêu thương thiên thượng. Trong bức họa “Trên Bàn Thờ” mình chỉ mới vẽ sự đau đớn của nét mặt thương khó, thiếu sống động! Trên đó phải mô tả một tình thương yêu vô tận và sự hi sinh tình nguyện không thể mô tả bằng lời.

Chàng nghệ sĩ liền quỳ gối xuống, cầu nguyện xin Chúa cho chàng có thể nói về Ngài bằng những nét bút. Thế rồi chàng khởi sự sáng tác. Lửa thiên tài bùng cháy đến cực độ, chàng say sưa trong khi đưa từng nét bút trên bức tranh mô tả sự đóng đinh Chúa Giê-su trên thập tự. Chẳng bao lâu bức họa đã hoàn tất. Chàng nhất định không bán, nhưng đem biếu vào viện bảo tàng của thành phố quê hương để treo tại phòng triển lãm hội họa của viện ấy. Tại đây, mỗi ngày dân chúng thường lũ lượt kéo đến xem tranh ảnh trưng bày ở đó. Lúc ra về hầu hết mọi người đều thì thầm nhắc lại lời ghi dưới bức tranh tuyệt tác:

“Ðây là điều Ta đã làm cho con.
Còn con, con đã làm gì cho Ta?”

Mắt ngấn lệ, mỗi người đều yên lặng, một sự yên lặng thấm thía bởi sự cảm xúc vì được biết tình yêu sâu xa của Đức Chúa Trời đối với chính mình.

Stenburg thường trà trộn vào đám đông, đứng vào một góc phòng triển lãm để quan sát những người đang xúm quanh bức tranh của chàng. Một ngày kia chàng để ý trong đám người xem có một thiếu nữ nghèo khổ đang khóc sướt mướt. Chàng tiến lại gần và hỏi:

-Tại sao cô lại quá buồn thảm như vậy?
Thiếu nữ quay lại, chính là Pepita, người mẫu của chàng. Nàng thổn thức đáp, tay chỉ vào nét mặt khả kính của Chúa:
-Thưa ông, nếu Ngài cũng thương yêu tôi nữa nhỉ! Nhưng tôi chỉ là một người con gái du mục nghèo khổ. Tình yêu thương ấy chỉ dành cho ông chứ đâu có cho những người như tôi được!
Nói xong, nước mắt thiếu nữ lại tuôn tràn. Nhưng Stenburg đáp:
-Pepita ơi! Tình yêu thương ấy cũng dành cho cô nữa!

Rồi Stenburg kể cho nàng truyện tích lạ lùng về tình yêu thương, sự chết chuộc tội, sự sống lại vinh hiển của Chúa. Pepita nghe xong, liền bằng lòng tin nhận Chúa Giê-su làm Chủ đời mình.



Thấm thoát bức tranh của Stenburg đem triển lãm đã được hai năm. Một buổi chiều mùa đông nọ, khi dùng bữa tối xong, họa sĩ Stenburg đem Kinh Thánh ra ngồi đọc bên lò sưởi. Bên ngoài gió rít từng cơn, làm rung cả những cánh cửa sổ nhà chàng. Bỗng có tiếng gõ cửa, chàng liền ra mở. Một người lạ mặt, quần áo đầy tuyết trắng bước vào nói:

-Thưa ông, xin ông đi ngay với tôi vì có một việc rất khẩn cấp.
Bằng một giọng hơi nghi ngại họa sĩ hỏi:
-Việc gì vậy?
-Tôi không biết, nhưng có một người đang hấp hối muốn nói chuyện với ông.
-Ðược, tôi sẽ đi. 

Chàng vội vàng vào nhà, khoác áo choàng, rồi hai người cùng ra khỏi nhà, rảo bước trên con đường nhỏ hẹp phủ đầy tuyết trắng. Một lúc sau, họ đã xa thành phố, đến ven một khu rừng, nơi có những chiếc lều vải lụp xụp có vẻ mới được dựng lên. Người lạ tiến vào một trong những chiếc lều ấy và mời họa sĩ cùng vào. Stenburg phải cúi đầu gần sát đất mới vào được trong lều. Ánh trăng mùa đông chiếu lờ mờ vào trong chiếc lều tối đen. Trên đống lá khô được trải làm giường, chàng thấy một thiếu nữ nét mặt xanh xao hốc hác đang nằm yên. Nhờ có ánh trăng nên chàng nhận ra ngay người con gái đó là người đã làm kiểu mẫu cho chàng. Chàng bật kêu:

-Pepita!
Nghe tiếng gọi tên mình, hai mắt thâm quầng của thiếu nữ mở ra ngời sáng, trên cặp môi tái nhợt run run hé nở một nụ cười. Nàng gượng chống tay xuống để ngước đầu lên và nói:
-Thật Chúa cũng đã vì tôi mà đến thế gian này. Ngài đã nắm lấy tay tôi, bàn tay có dấu đinh đã từng đổ máu ra. Ngài đã nhỏ nhẹ nói với tôi: Ðây là điều ta đã làm cho con . . . !

Nói xong những lời đó, nàng thở hắt ra, vĩnh biệt mọi người. Vài năm sau đó, chàng họa sĩ truyền đạo cũng từ giã cõi đời. Nhưng câu chuyện chưa chấm dứt ở đây.

Một ngày kia, có một chàng thanh niên quý phái, giàu có ghé lại thành phố Dusseldorf với một đoàn gia nhân sang trọng. Họ dự định ghé thăm thành phố một hôm, rồi hôm sau thẳng đường đi Paris. Trong lúc những người giúp việc đang lo cho ngựa ăn thì chàng thanh niên nảy ra ý định đến thăm viện bảo tàng của thành phố.

Bức tranh được chàng chú ý nhiều nhất và ngắm nhìn mãi là của Stenburg. Chàng thanh niên đọc đi đọc lại mãi lời ghi ở dưới bức tranh, những chữ ấy như có một hấp lực thu hút chàng, đến nỗi chàng như không thể rời đó mà đi được. Có một mãnh lực vô hình nào đó đã bắt phục chàng, cảm động lòng chàng đến nỗi làm chàng tuôn tràn giọt lệ. Giờ đóng cửa viện bảo tàng đã đến, chàng vẫn còn đứng lặng yên chiêm ngưỡng bức tranh, mãi cho đến khi người gác cửa đến bên nhắc nhở mới chịu ra về. Trở về quán trọ, chàng ta bèn bỏ ý định đi Paris, nhưng đem cả đoàn tùy tùng trở về quê hương mình.

Chàng thanh niên ấy là bá tước Zinzendorf, người đã tình nguyện dâng cả đời sống và của cải cho công việc truyền bá Tin Lành của Chúa Giê-su, và cũng là người đã sáng lập giáo phái Maravie. Tất cả sự dâng hiến trên đều do lời nhắc nhở êm đềm nhỏ nhẹ dưới bức tranh, mô tả tình yêu tuyệt vời của Đức Chúa Trời đối với con người qua sự chết trên cây thập tự của Chúa Giê-su!

“Ðây là điều Ta đã làm cho con.
Còn con, con đã làm gì cho Ta?”

Thưa quý vị! Nhân mùa lễ Phục Sinh là mùa kỷ niệm sự chết và sống lại của Chúa Giê-su, nên hai câu trên cũng là lời nhắc nhở đến với mỗi chúng ta. Sách Rô-ma 4:25 viết: “Ngài đã bị nộp vì tội lỗi chúng ta, và sống lại vì sự xưng công bình của chúng ta.” Thật Chúa đã làm mọi sự vì chúng ta! Thập tự giá qua sự chết của Chúa Giê-su là biểu tượng tình yêu cao cả của Đức Chúa Trời đối với nhân loại, nhưng Chúa Giê-su không chỉ chết mà Ngài đã sống lại như thiên sứ nói với những người đàn bà đến thăm mộ Ngài rằng: “Ngài không ở đây đâu; Ngài sống lại rồi, như lời Ngài đã phán. Hãy đến xem chỗ Ngài đã nằm” (Ma-thi-ơ 28:6). Ấy là mục đích và thông điệp của Đức Chúa Trời cho mọi chúng ta. Chúa chết thay để chúng ta được sạch tội, và rồi sống lại để cho chúng ta được hy vọng sống. Vậy thì, chúng ta phải làm gì cho Chúa đây? Ðối với quý vị là những người chưa biết Chúa, thì điều mà quý vị nên làm, là hãy mau đặt niềm tin nơi Ngài để được cứu, vì những gì mà Đức Chúa Trời đòi buộc về tội lỗi của nhân loại, Chúa Giê-su đã trả xong hết trên cây thập tự rồi. Còn với quý vị là những người đã tin nhận Chúa, thì hãy sống xứng đáng với sự hy sinh cao cả của Ngài, để làm một chứng nhân tốt truyền rao ra sự chết và sống lại của Chúa cho đến khi Ngài đến!
Share this article :

0 nhận xét:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...
 
LIÊN HỆ : Quản Trị Website hoithanhnguonsong. Email nguyenxuanquynhms@gmail.com.Cell phone +84 904421360
Copyright © 2011. HỘI THÁNH NGUỒN SỐNG
Tin Lành Cho Người Việt
Proudly powered by website